Tôi bất giác ngã về phía sau
Vội quay lại nhưng chẳng ai đỡ cả
Rồi từ đó mình tôi chìm đắm
Vào hố sâu tôi đã tự tạo ra..
Tôi rơi mãi chẳng có điểm dừng
Không biết khi nào mình chạm đất
Chết thế nào cũng chẳng còn quan trọng
Chỉ là dưới kia hay từ lúc bắt đầu rơi..
...
Tôi chợt thấy mình đứng giữa ngã tư
Ngưng một nhịp ngắm người qua lại
Xe chạy vội người đi cũng vội
Chẳng ai giống tôi, nghĩ ngợi gì sao?
...
Tại sao người ta phải nói yêu nhau
Rồi cưới nhau, sinh con đẻ cái
Nuôi chúng lớn khôn rồi đợi chờ bệnh tật
Rồi mất đi, rồi lại sống lại mất đi..
...
Tôi nghẹn ngào khi biết mình được sống
Được nếm trải mùi vị của cuộc đời
Tôi vui sướng khi mình được viết
Những nghẹn ngào chất chứa trong tim
Khi với đời tôi lỡ một nhịp
Khép nép lặng thầm bước lùi về sau
Để nhìn đời làm sao cho thật rõ
Rồi mỉm cười sống tiếp những ngày sau...
...
Vội vàng gì những lúc yêu nhau
Cầm tay nhau trời vừa đang thay lá
Mùa yêu đầu, cũng đẹp như những mùa yêu sau...
...
Vội vàng gì những lúc cà phê
Khói nghi ngút cùng vài ba tờ báo
Sài Gòn vội cuốn người trôi vội
Như những gì đời đã sắp đặt thôi...
...
Ở đây không tồn tại những yêu thương
Chỉ có niềm đau, tuyệt vọng và sợ hãi
Thực tế vực ta dậy khỏi những mộng mơ
Hôm nay chung đôi đâu dám nói điều gì là mãi mãi
Liệu có dám hứa rằng, mãi ở bên nhau?
...
Những ngày Trang bận rộn với công việc
Khánh bệnh, phải về quê chữa trị
Hai đứa tạm chia xa..

Nhận xét